Những người “lính cứu hỏa” thay thế cho các “nhà cách mạng”. Đấy là xu hướng thường thấy ở Serie A khi có một HLV nào đó thất bại với những tư tưởng mới mẻ của mình.
Trapattoni và bộ ba Matthaeus, Brehme và
Klinsmann, mùa bóng Scudetto 1988/89 - Ảnh Internet
Mourinho từng bị chỉ trích vì sơ đồ 4-3-3 mang tính cách tân, với Quaresma trong vai trò của một tiền đạo cánh. Ông thất bại với những thay đổi ấy, nhưng kết quả và sự lì lợm cùng bản lĩnh đã cứu ông. Gasp trả giá bởi ông không phải Mou, và Inter bây giờ cũng khác Inter 2 năm về trước, khi Mou mới tới. Việc loại bỏ Gasp đáng lí ra phải được thực hiện từ đầu tháng 9, khi Moratti nhận thấy ngay rằng triết lí bóng đá vị cựu HLV Genoa không hợp với Inter. Nhưng việc sa thải Gasp ở vòng qua cũng chưa quá muộn. May cho danh dự của Moratti, trận thua thứ 3 liên tiếp của Cesena đã giúp Inter không tụt xuống vị trí cuối bảng, mà chỉ phải đứng thứ 3 từ dưới lên!
Không có gì ngạc nhiên khi Ranieri, một mái đầu bạc khác như Gasperini, xuất hiện. Ông là con người cần thiết và có lẽ thích hợp cho Inter vào thời điểm hiện tại. Điều đáng ngạc nhiên rằng Ranieri là cựu HLV thứ 10 của Juve sang Inter (chưa tính đến Picchi, người từng bắt đầu dẫn dắt Juventus sau khi là một trong những sáng lập viên của Inter). Những CLB đã trải qua cả thế kỉ thù hận ấy hóa ra lại là những đội “trao đổi” HLV nhiều nhất Serie A, từ Carcano đến Heriberto Herrera, Olivieri, Ferrari, Viola và Trapattoni, từ Marchesi cho đến bây giờ là Ranieri (người thế chỗ một HLV được Juve đào tạo).
Trong số tất cả những người “Juve hóa Inter” trên, chỉ có Trapattoni là người biết chiến thắng, và hơn thế, là một nhà cách mạng (ông đã đoạt một trong những Scudetto đẹp nhất trong lịch sử Inter vào mùa bóng 1988/89). Cũng chính Trap là người duy nhất có khả năng kiểm soát được mọi vấn đề về nhân sự, tâm lí và chiến thuật của đội, bởi ông được phép làm thế và được coi là một HLV thực sự, chứ không phải là một người đến Inter để lấp chỗ trống cho một ai đó sắp sửa đến thay ông.
Ranieri không phải là một nhà cách mạng, dù ông muốn thế. Vị HLV thứ 4 của Inter trong vòng 16 tháng qua cũng chỉ được coi là một cây cầu nối giữa 2 thời kì khác nhau của đội, thời hậu Mourinho và một thời kì mới gắn bó với một HLV khác có tiếng tăm hơn chưa biết bao giờ mới xuất hiện. Ở Ý, người ta đặt câu hỏi về việc, sau Ranieri, Inter sẽ có ai. Guardiola? Chưa, nhiều khả năng sẽ là Van Gaal.
Ranieri dày dạn kinh nghiệm, nhưng đang đối mặt với một thử thách vô cùng lớn. Không còn nhận ra Inter ở tất cả các tuyến. Những cựu binh đánh mất mình. Các cầu thủ trẻ không có cơ hội tỏa sáng (Pazzini, Alvarez, trong khi Jonathan không phải Maicon). Inter đã đánh giá thấp sự ra đi của Eto’o (tác giả của 37 bàn thắng mùa trước) và trao tất cả cơ hội cho một HLV ưa thích phiêu lưu, trong khi trên thực tế, Inter cần những kết quả chắc chắn hơn mọi điều khác để có vị trí cao trên BXH và trấn an các tifosi vẫn đang hoài nhớ Mourinho. Đội bóng ấy gồm nhiều cầu thủ đang ở cuối một chu kì chiến thắng nhưng vẫn suy nghĩ như thể họ đang chúa tể của thế giới.
Cuộc chiến của Ranieri sẽ không dễ dàng, nhưng ông không chịu quá nhiều sức ép phải chiến thắng bằng mọi giá, như những vị HLV đã từng thành công ở Juve trước khi sang Inter đã nêu ở trên. Bởi ông không có một quá khứ thắng lợi.
Điều ấy có lợi cho ông, cho cả Inter, trên con đường tái thiết đầy chông gai sau những năm tháng sưu tập vô số danh hiệu.
Theo Thể thao & Văn hóa online
Các tin mới hơn:
Các tin đã đưa: